++++ CHI ĐỘI LÊ HỒNG PHONG ++++

1 tháng 11, 2013

BÀI DỰ THI THƠ - VĂN

       NIỀM VUI KHI CÓ CÔ
Từ khi chập chững biết đi
Mẹ đã ở cạnh nâng niu từng ngày
Đến khi biết những điều hay
Có cô bên cạnh đong đầy yêu thương
Để khi cắp sách đến trường
Mang bao hy vọng trên đường thành công
Ơn cô- biển rộng mênh mông
Lời cô em sẽ quyết không phụ lòng
Giờ em mong được từng ngày
Thấy cô khỏe mạnh, tràn đầy niềm vui
Nhìn cô nở những nụ cười
Lòng em như những vui tươi dạt dào
                         Huỳnh Đình Phát




ƯỚC MƠ THÀNH CÔ GIÁO
Mai sau em mơ thành cô giáo
Để được giống mẹ và cô giáo em
Em đến trường cô giáo giống mẹ em
Ở nhà, mẹ em là cô giáo

Mai sau em mơ thành cô giáo
Để bàn tay triều mến giống cô em
Có nét chữ ngay ngắn giống như mẹ
Vui vẻ, dịu hiền như những cô tiên

Mai sau em mơ thành cô giáo
Tà áo dài thướt tha, nét quê hương
Và mỗi ngày hai buổi đến trường
Mơ ước, mai sau chỉ là thế đó.
               Nguyễn Hoàng Nguyên Thảo

                                                           NHỚ VỀ CÔ
          Đã hơn 5 năm cắp sách đến trường, được học tập, dìu dắt, dạy bảo của nhiều thầy giáo, cô giáo, hình ảnh mỗi thầy cô đều để lại cho em những ấn tượng sâu sắc, khó phai. Nhưng có một người cô mà có lẽ em không bao giờ quên được, người cô mà em quý mến nhất đó là cô giáo dạy em năm lớp Một và cả lớp Năm - Cô Nguyễn Thị Tâm Khánh, cô giáo mà em cảm thấy như người mẹ thứ hai của mình.  
          Đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in những kỷ niệm về cô từ khi em mới vào lớp Một. Em vốn là một học sinh hiền lành biết vâng lời thầy cô  nhưng đôi lúc cũng đùa giỡn và nói chuyện trong lớp. Nhớ có một lần em nói chuyện với bạn gây ồn ào trong giờ giảng bài của cô, cô đã phạt em vì tội nói chuyện riêng trong giờ học. Cũng không hiểu vì sao từ hôm đó em rất sợ và không còn mạnh dạn mỗi khi cô vào lớp. Trong giờ học của cô, em không dám phát biểu xây dựng bài hay có ý kiến gì, ngoài việc ngồi im thin thít. Có nhiều câu hỏi em biết rất rõ nhưng cũng không dám giơ tay một phần vì sợ sệt, một phần hình như chẳng có động cơ nào khi phát biểu. Cứ như vậy mãi tới gần thi giữa học kỳ I, trong giờ ra chơi cô gọi em lên và hỏi: “Tại sao thời gian gần đây con lại không phát biểu xây dựng bài, trước đó mỗi tiết học con đều rất hăng hái cơ mà?”. Em lấy hết can đảm nói với cô: “ Thưa cô tại vì con sợ ạ!”. Cô bảo “ Nếu con sợ cái gì thì cứ nói với cô”. Lúc đó em mới mạnh dạn hơn và em thưa với cô rằng, em sợ vì cô đã la và phạt em hồi đầu năm học. Nghe vậy cô đã khuyên em: “ Ai rồi cũng mắc lỗi, nhưng nếu con biết nhận lỗi và sửa lỗi thì cô sẽ tha cho, và cô cũng đã tha lỗi cho con rồi đó”. Nghe cô nói vậy, em ngập ngừng thưa với cô: “ Con cảm ơn cô đã khuyên nhủ con ạ! Con hứa sẽ sửa lỗi của mình để cô vui lòng”. Và kể từ hôm đó trở đi em đã mạnh dạn hơn, vững tin hơn, em không còn nói chuyện riêng trong giờ học và phát biểu xây dựng bài rất sôi nổi; đặc biệt em tham gia rất nhiều hoạt động trong lớp, từ hoạt động trong học tập đến các  môn thể dục thể thao.
          Không chỉ riêng em, cô còn giúp đỡ rất nhiều bạn trong lớp từ học sinh yếu đã tiến bộ hơn nhiều. Có một bạn thường xuyên bị điểm yếu kém, nhưng cô đã phát hiện ra nhược điểm của bạn đó trong học tập và giúp bạn khắc phục nhược điểm, từ đó bạn học tiến bộ nhiều, cuối năm bạn đó được lớp bầu chọn là học sinh tiến bộ nhất lớp. Cô dạy lớp em đoàn kết thương yêu và giúp đỡ nhau trong học tập. Khi có bạn chưa hiểu bài cô liền giảng lại cho cả lớp chúng em hiểu sâu hơn. Khi lớp có những vụ việc gì cô đều giải quyết, xử lý rất công bằng thuyết phục, chúng em càng thêm quý trọng cô. Cũng vì cô, chúng em đã học tập rất chăm chỉ và tham gia tốt nhiều hoạt động của trường. Cuối năm, lớp em đạt danh hiệu xuất sắc nhất khối. Cũng từ nề nếp đó lớp chúng em luôn phấn đấu học tốt và tham gia sôi nổi nhiều hoạt động trong liên tục những năm lớp Hai, lớp Ba, lớp Bốn.
          Và thật bất ngờ khi lên lớp Năm chúng em lại được gặp cô, cô tiếp tục chủ nhiệm lớp em ở năm cuối cấp Tiểu học, bấy giờ chúng em đã lớn khôn hơn không còn bỡ ngỡ, chập chững như những ngày đầu vào lớp một, lại được gặp cô giáo cũ, một cô giáo mà cả lớp đều quý mến. Cô lại tiếp tục bày vẽ, dìu dắt chúng em. Chúng em cũng đã học tập rất tốt và thường xuyên báo cáo, tâm sự với cô về mọi hoạt động của lớp. Đây là năm mà lớp chúng em đạt rất nhiều thành tích trong học tập trong các hoạt động thể dục, thể thao, các kỳ thi cấp trường cũng như cấp thành phố. Cuối năm lớp em lại đạt danh hiệu xuất sắc nhất khối lần thứ tư và chúng em chia tay cô để lên lớp 6, mang theo trong mỗi bạn hình ảnh người cô mà chúng em luôn yêu mến và quý trọng. Chúng em tự hào về lớp 5/3, về trường Tiểu học Trần Quốc Toản nơi chúng em có nhiều kỷ niệm đẹp về những ngày đầu cắp sách đến trường, nơi đó em đã học hỏi được nhiều điều hay lẽ phải, nơi đã lưu giữ nhiều kỷ niệm tuổi thơ, nhất là với cô giáo chủ nhiệm mà chúng em không thể nào quên. Nhớ về cô, nhớ về trường thỉnh thoảng chúng em lại hát bài “ Trường Trần Quốc Toản thân yêu” do cô giáo lớp em Nguyễn Thị Tâm Khánh sáng tác.
                                                                          Nguyễn Hữu Minh Tâm

           
   

1 nhận xét:

  1. bài của bạn Tâm là hay nhất, 2 bài thơ còn lại cũng hay nhưng ko bằng bài văn của lớp trưởng

    Trả lờiXóa